Ân cần, tỉ mỉ và vô cùng nhẫn nại với học sinh khuyết tật, cô chưa từng soạn một trang giáo án bởi tâm niệm mỗi đứa trẻ sinh ra đều cần tình yêu thương, phương pháp giáo dục riêng, không thể rập khuôn. 

Năm 1997, khi lập gia đình, chuyển về công tác tại trường Tiểu học Đông Sơn (Chương Mỹ), cô Lê Thị Hòa (46 tuổi) bắt đầu dạy miễn phí cho trẻ khuyết tật. Câu chuyện cảm động về cô được chia sẻ trên VnExpress khiến chúng ta hiểu thêm về ý nghĩa của đời người.

Thời gian đầu, căn bếp vỏn vẹn 10m2 trở thành nơi cô và những đứa trẻ kém may mắn tập hát, chơi nhảy dây và vẽ nên ước mơ được đến trường. “Lúc nhìn những nét chữ bằng than nguệch ngoạc trên sàn bếp, tôi quyết định sẽ giúp các em biết con chữ”, cô Hòa kể.

Khi mới mở lớp, cô Hòa có khoảng 9-14 học sinh. Ngoài những em khuyết tật trí tuệ, những học sinh bị ốm, nghỉ học nhiều cũng đến nhờ cô Hòa giúp bổ sung và ôn lại kiến thức đã quên.

Kể từ ngày 14/9/2007, lớp học tình thương được mở tại một ngôi chùa địa phương đi bắt đầu hoạt động vào cuối tuần. Cứ sáng thứ Bảy, khoảng sân sau của chùa Hương Lan (xã Đông Sơn, Chương Mỹ, Hà Nội) lại náo nhiệt nhờ lớp học của cô Hoà. Khác với lớp thông thường, 63 học sinh đều bị khuyết tật trí tuệ bẩm sinh, nhận thức kém. Lớp rộng khoảng 100 m2, một nửa dành cho học sinh chưa biết đọc, một nửa cho các em làm được toán lớp 1. Bàn kê từ thấp đến cao, phù hợp với chiều cao các em. Bỏ qua những hoài nghi và dị nghị, trong hơn 20 năm qua cô đã dạy miễn phí cho biết bao nhiêu trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt.

Ngoài cô Hòa dạy chính còn có 5-6 cô giáo ở địa phương, một số người về hưu cùng hỗ trợ. Nhưng hôm nào các cô giáo bận, một mình cô Hòa chạy đi chạy lại hai đầu lớp, khi các em làm toán thì cô dạy đọc cho những em chưa biết chữ. Thấy Khuê (8 tuổi) loay hoay không viết được chữ “thủ đô”, cô Hòa lại gần, cầm tay em tập viết. Giúp Khuê xong, cô qua chỗ Minh (9 tuổi), giảng giúp em bài toán lớp 1. “Xoay đi xoay lại như vậy cũng hết cả buổi sáng”, cô Hòa cười nói.

Ảnh: VnExpress.

Xen lẫn niềm vui khi giúp nhiều trẻ khuyết tật có nơi học tập, cô Hòa phải đối mặt với những khó khăn mà trước đây chưa từng nghĩ đến.

Nhiều em bệnh nặng, gần như không có nhận thức về thế giới xung quanh. Ngoài việc cắn và đánh cô giáo, các em còn đập, phá đồ; những ngày trái gió trở trời, nhiều em đau đầu, gào thét, cắn xé quần áo. “Tôi ôm các con vào lòng, mặc cho bị cắn vào tay. Trò khóc, cô khóc, đến khi con qua cơn đau mới thôi”, cô Hòa kể. 

Những bài học của cô đôi khi là dạy các con không còn chảy dãi, biết cầm bút, cầm đũa. Có những em bước vào độ tuổi dậy thì, cơ thể có nhiều thay đổi, cô Hòa phải hướng dẫn các em cách chăm sóc và bảo vệ mình. 

Có học trò từng hỏi “Mẹ không đẻ ra con sao mẹ yêu thương con thế?”, cô Hòa không trả lời, chỉ biết ôm con.

Kể từ khi lớp tình thương hoạt động, số ngày cô Hòa nghỉ dạy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngay cả khi sinh con vào năm 2012, dù bị nhiễm trùng sau mổ, cô chỉ nghỉ ngơi một tháng rồi quay lại lớp vì lo “vắng mình các con không nghe lời, lớp học sẽ tan rã”.

Nhiều người hoài nghi, dị nghị; thậm chí trước khi sinh con, có người còn bảo “Dạy những đứa không bình thường thì con đẻ ra cũng như vậy thôi”. Cô đau lòng nhưng không bận tâm, tập trung giáo dục con cái nên người và dành thời gian bên các học trò yêu thương.

Từ lớp học này, nhiều học sinh bị khuyết tật đã có kiến thức, kỹ năng để tìm được một công việc phù hợp (như em Nguyễn Thị Miền, Nguyễn Thị Xuân), nhưng có lẽ ý nghĩa hơn tất cả, cô đã cho các em thêm một điểm tựa để tiếp tục sống càng ngày càng ý nghĩa hơn.

Cô vẫn thường nói “mình sống gần 50 năm thì dành 22 năm dạy các con, tài sản chẳng có gì ngoài tình yêu thương của cô và trò”. Những ước mơ trở thành bác sĩ, cô giáo… hay chỉ đơn giản là… lấy vợ của những học trò đặc biệt có thể khó thành hiện thực, nhưng cô sẽ tiếp tục nuôi dưỡng với hy vọng các em có được một cuộc sống, tương lai tốt đẹp hơn.

Video xem thêm: Người luôn từ bi có được 9 lợi ích

videoinfo__video3.dkn.tv||d3704e118__