Melanie Knecht vừa sinh ra đã mắc phải căn bệnh gai cột sống. Cô phải dựa vào chiếc xe lăn để có thể di chuyển. Còn Trevor Hahn đã bị mù do thoái hóa điểm vàng, viêm mống mắt và tăng nhãn áp từ 5 năm trước. Mặc dù hai người có những khiếm khuyết khác nhau nhưng lại có chung niềm đam mê “leo núi”.

Họ cũng có mong muốn giúp đỡ lẫn nhau. Vì vậy, Hahn đã cõng theo Knecht để chinh phục các ngọn núi khác nhau. Cô là mắt, anh là chân, họ đồng hành cùng nhau để thực hiện điều mà hai người cùng yêu thích và khiến cuộc sống của bản thân trở nên có ý nghĩa hơn.

Mặc dù không thể đi lại như bình thường vì mắc phải bệnh gai cột sống, tuy nhiên Knecht vẫn rất đam mê với các hoạt động thể thao ngoài trời, đặc biệt là môn thể thao leo núi đường dài. Do vậy, trong tâm cô luôn mơ ước, một ngày nào nó cô có thể rời khỏi xe lăn và leo lên các ngọn núi.

Thế là, trong một lần tham gia lớp học đấm bốc và leo núi, Knecht đã gặp Hahn, người đàn ông rất thích hoạt động leo núi đường dài nhưng mắt anh lại không nhìn thấy gì.

Vì không muốn từ bỏ niềm đam mê của mình, anh cũng tham gia hoạt động leo núi cùng đám bạn. Dựa vào hướng dẫn của người khác, anh cũng có thể leo núi thành công. Tuy nhiên, điều này vẫn khiến anh có cảm giác thiếu mục đích và ý nghĩ của chuyến đi.

Anh từng trả lời phỏng vấn rằng: “Nếu có mục tiêu để leo núi thì thật tuyệt vời”.

Vì có chung sở thích nên họ đã leo núi và đi bộ cùng nhau. Và vì có cùng mối quan tâm đến các hoạt động ngoài trời, Knecht và Hahn đã nhanh chóng phối hợp một cách ăn ý trong mỗi chuyến đi.

Trong một cuộc trò chuyện, Knecht chia sẻ rằng, cô đã đến đảo Phục Sinh cùng bạn bè vào năm 2012. Lúc đó, người bạn đã đặt cô vào chiếc địu cho trẻ em và cõng đi. Tuy nhiên, chiếc địu đó là thiết kế cho trẻ nhỏ, không phải cho người lớn. Do vậy nó rất bất tiện cho cả Knecht và bạn bè trên đường đi.

Sau khi cùng nhau chia sẻ, Knecht biết rằng Hahn là người mà cô đang tìm kiếm. Vậy là họ cùng nhau bắt tay thực hiện những cuộc hành trình tuyệt vời.

Họ mang theo các tư trang cần thiết và sẵn sàng cho các chuyến đi. Hahn đã thực hiện nhiều nghiên cứu, cuối cùng anh cũng thiết kế được thiết bị phù hợp. Anh đã đặt hàng một chiếc địu đặc biệt để Knecht có thể ngồi vào dễ dàng và anh đeo theo cô sau lưng một cách nhẹ nhàng. Đối với Hahn, nó giống như mang ba lô bình thường mà không tạo thêm gánh nặng.

Hahn cõng theo Knecht và phục vụ như đôi chân của cô. Còn Knecht phục vụ giống như đôi mắt của Hahn.

Knecht đã chia sẻ về điều này như sau: “Anh ấy là đôi chân, tôi là đôi mắt, cả hai bổ sung cho khiếm khuyết của nhau. Khi đi cùng nhau, chúng tôi là một đội lý tưởng”.

Khi leo núi với Knecht, điều này mang đến nhiệm vụ khác trong hành trình của Hahn. Anh nói: “Điều hạnh phúc nhất chính là khiến cho Knecht cười. Đây chính là mục tiêu của tôi”.

Kỳ thực, được giúp đỡ người khác cũng là một niềm hạnh phúc và đáng nên trải nghiệm.

Knecht vui vẻ nói: “Tôi đã ngồi xe lăn cả đời, bây giờ có thể rời nó một lúc cũng cảm thấy thật tuyệt vời”.

Hai người có trách nhiệm như nhau. Khi cùng nhau, họ có thể làm được những việc tưởng chừng như không thể.

Trong suốt cuộc hành trình, họ giúp đỡ và hiểu nhau. Việc bổ sung khiếm khuyết này đã trở thành sự khích lệ lớn nhất đối với họ.

Knecht không còn lo rằng bản thân sẽ trở thành gánh nặng của người khác. Thay vào đó, cô cảm nhận thấy mình có trách nhiệm với Hahn trong mỗi chuyến đi. Bởi vì khi phối hợp không tốt, cả hai sẽ bị ngã nhào hoặc rơi xuống vách núi.

Đối với Knecht và Hahn, ngoài việc thực hiện ước mơ của bản thân, họ còn giúp người khác hoàn thành ước nguyện.

Đôi bạn chia sẻ rằng: “Khi bạn nghĩ mọi thứ thật đáng sợ, sau đó bạn gặp một người phù hợp, ước nguyện của họ cũng giống hệt bạn. Vậy là cùng với họ, bạn có thể thực hiện điều bạn mơ ước”.

Thiết lập kỷ lục mới và cùng nhau khích lệ mọi người vượt qua nghịch cảnh.

Knecht và Hahn đã ghi lại câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm không phải để giành lấy sự khen tặng của mọi người mà để thế giới này có thể tìm ra cách phù hợp giúp đỡ người khuyết tật.

Đôi bạn cũng chia sẻ rằng, họ làm việc này không phải để viết nên câu chuyện truyền cảm hứng. Họ chỉ đơn giản là làm điều mà bản thân thấy yêu thích. Họ càng hy vọng hơn là mọi người sẽ không có cái nhìn khác thường về người khuyết tật mà nên hỏi thăm họ nhiều hơn: “Cùng nói chuyện với họ và hỏi xem họ thích gì và muốn làm cái gì. Đem những điều họ nghĩ rằng không thể thực hiện đi giúp họ toại nguyện”.

Vào ngày 12/8, Knecht và Hahn đã thành lập một đội gồm 9 người. Họ cùng nhau vượt qua thử thách để chinh phục ngọn núi cao 14.000 feet (hơn 4000m). Mặc dù đến cuối hành trình, nhóm mới chinh phục được độ cao 13.200 feet (4000m), nhưng có một điều quan trọng hơn là, Knecht và Hahn đạt được một tầm cao mới khi hợp tác với nhau. Có đối phương làm bạn, hai người đều trở nên mạnh mẽ hơn. 

Cho dù tương lai Knecht và Hahn có thể leo lên ngọn núi cao bao nhiêu và đi được đoạn đường xa như thế nào, hai người cũng đã chứng minh cho thế giới thấy sự bền bỉ và tình bạn là không có giới hạn.

San San 

Theo Cmoney

Ảnh: Hiking with Sight.

Video xem thêm: Trong cuộc đời, điều gì mới là trân quý nhất?

videoinfo__video3.dkn.tv||4f7ddec95__