Khi còn nhỏ, chúng ta luôn nợ cha mẹ và thường nghĩ, khi lớn lên có tiền rồi, có điều kiện rồi, mình sẽ hiếu thảo với cha mẹ. Trên thực tế, khi trưởng thành, rất nhiều người kết hôn rồi sinh con, họ dành nhiều thời gian cho gia đình nhỏ của mình mà chưa làm tròn bổn phận của người con.

Chúng ta luôn mong muốn điều tốt nhất cho con cái nhưng lại thường không sắp xếp tốt quan hệ với cha mẹ. Vậy nên nhiều người có thể tự hào rằng mình đã làm hết sức vì con cái nhưng với cha mẹ vẫn chưa đối xử tốt.

Mẹ chăm lo cho chúng ta từng bữa ăn giấc ngủ khi mới sinh ra đời, nuôi dạy ta khôn lớn, làm việc vất vả để chúng ta được đi ăn học thành tài. Về cơ bản chúng ta thiếu nợ mẹ rất nhiều, vậy nên báo hiếu không thể đợi. Sự chờ đợi trong tình huống này sẽ chỉ mang tới hối hận. Mời bạn cùng đọc truyện ngắn dưới đây.

Nội dung chính

01

Khi đang lúi húi trong bếp, bà Mai nhận được cuộc điện thoại của anh trai dưới quê gọi lên “Mai ơi, mẹ đi rồi, bà vẫn chưa kịp gặp em…” Nghe tới đây, bà Mai ngồi sụp xuống đất, nước mắt rơi lã chã, một cảm xúc đau đớn như cú đánh giáng mạnh vào tim bà.

Miệng bà khô khốc và bà không thể nói bất cứ lời nào. Lúc này, cháu gái Huệ Nhi chạy xuống bếp muốn hỏi bà nấu ăn xong chưa, trông thấy cảnh bà ngoại ngồi khóc thẫn thờ dưới sàn, bé hoảng hốt hét lên: “Mẹ, bà bị ngã, bà cứ khóc không dừng”.

Hà Thu đang thu dọn quần áo ngoài ban công. Nghe tiếng con gái, liền vội chạy xuống, đỡ lấy tay mẹ: “Mẹ à, có chuyện gì vậy, mẹ đứng dậy được không?”

Bà Mai nhìn cháu gái, rồi nhìn sang con gái, bà lại lã chã hai dòng nước mắt. Một lúc sau, bà mới bình tĩnh rồi nói: “Bà ngoại đi rồi”.

Hà Thu nghe vậy cũng bất giác rơi lệ rồi òa khóc. Bà ngoại đã 83 tuổi, cô không nhớ nổi lần cuối gặp bà là khi nào. Lần đó cô về quê và bà ngoại trông vẫn rất khỏe. Nhưng làm sao mà bà ra đi nhanh vậy được? Hà Thu vốn nghĩ bà sẽ còn sống lâu lắm nhưng không ngờ thời gian thật tàn khốc.

“Mẹ thực sự hối hận, mẹ đã không hiếu thảo. Mẹ tới để giúp con, nhưng mẹ lại không thể chăm sóc bà ngoại trong những ngày cuối đời”, bà Mai nói.

Cả đời này, bà Mai đã luôn vất vả lo cho con gái nhưng bà đã để mẹ mình chờ đợi quá lâu, và cuối cùng vẫn không thể chăm sóc mẹ.

02

Bà ngoại qua đời, trong lòng Hà Thu cũng rất muộn phiền, vì từ nhỏ, cô đã được bà ngoại nuôi dưỡng. Hồi đó điều kiện nhà cô rất khó khăn, bà Mai không cách nào khác là đem cô gửi về cho bà ngoại trông.

Hà Thu nhớ khi còn nhỏ, bà ngoại hỏi cô “Hà Thu à, lớn lên con có hiệu thuận với bà ngoại không?”

“Bà ơi, cháu yêu bà nhất. Con phải hiếu thảo với cháu khi lớn lên.”

Nghĩ lại, cô thấy mình đã không thực hiện được lời hứa này. Sau khi lớn lên, Hà Thu dần bận rộn với việc học hành. Lên đại học, Hà Thu lại đi học ở thành phố khác, và chỉ về quê thăm bà một vài dịp như nghỉ hè, năm mới.

Học đại học xong thì cô bận yêu và kết hôn. Hà Thu lấy chồng xa. Mẹ cô ban đầu phản đối. Bà Mai không nói rõ vì sao bà không muốn con gái lấy chồng xa, nhưng bà sợ, nhỡ sau này già cả, muốn gặp con cũng khó. Nhưng điều bà không ngờ là ngay đến mẹ mình, bà cũng không thể gặp mặt lần cuối.

Sau khi nghỉ hưu, bà Mai muốn về quê ở cùng mẹ, làm tròn chữ Hiếu. Nhưng lúc này lại có chuyện khó xử xảy ra: Mẹ chồng Hà Thu không muốn trông cháu, cô đành gọi mẹ lên thành phố giúp trông con.

Lần đầu sinh con, Hà Thu vừa bỡ ngỡ vừa lo lắng. Bà Mai lo cho con gái nên quyết định lên ở với con mấy tháng, bà về nhà vội vàng đóng gói đồ đạc rồi nhờ con rể đặt vé.

Lúc đó bà Mai đến gặp mẹ. Mẹ bà gần 80 tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh: “Không sao, con lên với cái Thu đi, làm mẹ không thể không đến, con gái mới sinh lần đầu mà”.

03

Ban đầu, bà Mai nói với con gái, chăm con chăm cháu hai tháng rồi sẽ về quê. Nhưng sau khi kỳ nghỉ sản kết thúc, Hà Thu lại phải tới nhờ mẹ, bởi vì cô phải đi làm, phải kiếm tiền, mà mẹ chồng lại không muốn trông cháu. Mặc dù từ quê lên nhà con gái, ngồi máy bay cũng nhanh thôi, nhưng khi ở cùng con, bà Mai bị cuốn vào biết bao nhiêu việc, mãi vẫn không thể trở về quê chăm sóc mẹ già.

Bà Mai ở nhà con gái, việc gì cũng bắt tay vào làm, làm việc nhà, chăm cháu, nấu ăn. Hà Thu còn quá trẻ, cảm thấy nhờ vả mẹ cũng là chuyện bình thường, ai chẳng vậy, lâu dần cũng thành quen.

Rất nhiều cô gái đều cảm thấy với mẹ mình thì cãi lại một chút cũng không sao, nhưng với mẹ chồng thì không dám. Hà Thu cũng thuộc kiểu người này, đôi khi cô tranh cãi với mẹ về việc nuôi dạy con cái. Tuy nhiên sau đó rất nhanh, hai mẹ con lại làm hòa.

Mặc dù Hà Thu không thích những quy tắc của mẹ, nhưng cô vẫn cần nhờ mẹ giúp chăm sóc con. Mãi tới khi Huệ Nhi lên hai tuổi rưỡi, bà Mai mới rảnh được một chút. Khi bà định về quê sống thì Hà Thu nói, hy vọng mẹ có thể ở lại, cháu gái cũng thích bà sống ở đây.

Vậy là kế hoạch của bà Mai bị trì hoãn hết lần này lần khác. Bà Mai cũng lo lắng cho mẹ già ở quê, nhưng Hà Thu an ủi bà: “Mẹ à, không sau đâu, còn có bác Tú ở quê chăm bà mà”.

Đó là những gì Hà Thu nói! Bây giờ nghĩ lại, cô thấy hối hận về những lời ấy và sự ích kỷ của mình. Một bà lão hơn 80 tuổi còn bao nhiêu thời gian, vậy mà cô chỉ quan tâm đến hạnh phúc trong gia đình nhỏ của mình. Bà Mai cũng hối hận vì đã dành quá nhiều thời gian cho con gái mà bỏ qua mẹ mình. Đợi, đợi, đợi khi bà muốn hiếu thảo, thì mẹ đã không còn nữa rồi.

04

Nhiều đêm, nghĩ về mẹ mình làm việc chăm chỉ suốt đời, rồi nghĩ về bản thân, bà Mai lại rơi nước mắt. Hà Thu cũng rất đau khổ, cô thấy mình đã không làm tròn chữ Hiếu. Mặc dù mẹ chồng không giúp chăm cháu nhưng sao bản thân mình không thể tự lập, cứ phải nhờ vả mẹ? Thật ra thì tự mình làm cũng được mà, chỉ là bận rộn hơn một chút, vậy thôi.

Bởi vì cảm thấy là mẹ ruột, mẹ giúp đỡ một chút cũng không có gì, như là “đương nhiên phải vậy”, bây giờ nhìn lại, Hà Thu thấy mình thật quá bất hiếu. Hơn nữa lấy chồng xa rồi, mà cô vẫn phải nhờ mẹ giúp, cô cảm thấy mắc nợ mẹ quá nhiều.

Cả nhà cô cùng mẹ về quê lo hậu sự cho bà ngoại. Đã lâu rồi cô không về quê, nhưng lần này không là cảm giác háo hức vui vẻ, mà là đau khổ dằn vặt. Cô luôn sợ mình chăm lo cho con không tốt, nhưng đối với mẹ mình lại không ngừng đòi hỏi, mà chính bà Mai cũng mắc nợ đối với mẹ bà.

Khi cùng con cháu trở về, tâm trạng bà Mai cũng rất nặng nề, bà dường như thấy mẹ mình, làn da nhăn nheo, chống gậy đứng ở cổng nhà nói: “Mai à, con về rồi, Hà Thu vẫn ổn”….

Cảm ngộ

Các bà mẹ luôn dành rất nhiều yêu thương và quan tâm cho con cái; con cái thương mẹ, nhưng cần phải để cho bà có cuộc sống của mình, cần để bà đi khi bà cần phải đi. Hãy để mẹ tận hưởng những năm tháng thanh nhàn những cuối đời chứ không phải bận rộn lo toan việc chăm cháu, hay bếp núc thay bạn đến nỗi ngay cả với mẹ ruột cũng không thể dành thời gian chăm lo.

Trách nhiệm của một người phụ nữ là nuôi dạy con cái trưởng thành chứ không phải bao bọc con cái đến hết cuộc đời mình. Còn rất nhiều mối quan hệ cần sắp xếp cân bằng, đừng vì con cái mà phớt lờ bản thân hay chính cha mẹ của mình. Hy vọng trong cuộc đời còn lại, chúng ta đều có thể đối xử tốt hơn nữa với cha mẹ.

Truyện ngắn đăng trên Foyuan/ Ảnh minh họa Pixa bay
Ngọc Mai (dịch và biên tập)

Video xem thêm: Hiếu có 3 tầng thứ: thân hiếu, tâm hiếu và chí hiếu. Bạn ở tầng thứ nào?

videoinfo__video3.dkn.tv||6a05a9100__