‘Thu quyến rũ’ ra đời khi lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, trời trong và xanh lơ với từng cơn gió thổi qua khiến lá cây xao động như reo vui như tiếc nuối…

Anh mong chờ mùa Thu
Trời đất kia ngả mầu xanh lơ
Đàn bướm kia đùa vui trên muôn hoa
Bên những bông hồng đẹp xinh.

Anh mong chờ mùa Thu
Dìu thế nhân dần vào chốn Thiên Thai
Và cánh chim ngập ngừng không muốn bay
Mùa Thu quyến rũ Anh rồi.

Mây bay về đây cuối trời
Mưa rơi làm rụng lá vàng
Duyên ta từ đây lỡ làng
Còn đâu những chiều
Dệt cung đàn yêu.

Thu nay vì đâu tiếc nhiều
Thu nay vì đâu nhớ nhiều
Đêm đêm nhìn cây trút lá
Lòng thấy rộn ràng
Ngỡ bóng ai về.

Anh mong chờ mùa Thu
Tà áo xanh nào về với giấc mơ
Mầu áo xanh là mầu Anh trót yêu
Người mơ không đến bao giờ.

Đời người trải qua được mấy mùa thu, thu hoài niệm những kỷ niệm đã qua, thêm vào những ngọt ngào của một thời tuổi trẻ nhiệt huyết mộng mơ và tràn đầy sức sống của chàng trai Đoàn Chuẩn. Trải qua bao mùa bể dâu khi nhìn lại đã vào thu là ngỡ ngàng là sửng sốt. Vậy mới thấy thời gian không chờ đợi một ai… và người mơ… không đến bao giờ.

Mùa thu với mối tình không thành mang vẻ đẹp mộc mạc và dịu dàng đã để lại không ít những cảm xúc trong lòng của những nhạc sĩ đa tài.

Giống như một khúc nhạc tinh khôi và thuần khiết, thu đưa mình qua những năm tháng cùng người trưởng thành và trải qua những sóng gió. Thu vẫn vậy, dịu dàng và thủy chung không thay đổi, vẫn là con đường trải toàn lá vàng, đồi hoa với sắc vàng rực rỡ, tiếng chim hót nghe trong trẻo hơn tha thiết hơn…Thêm một tà áo xanh, chỉ trong mơ thôi, và như thế vẫn là vừa đủ…
Ôi! Khúc nhạc của cuộc sống, của năm tháng mãi không phai nhòa…

Yêu lắm sự tinh tế, nhẹ nhàng của thời khắc cuối mùa thu, khi gió se lạnh rồi đã chuẩn bị một mùa đông khắc nghiệt.

Mùa của những đôi bàn tay siết chặt và truyền tất cả hơi ấm, tình yêu thương. Cái khoảnh khắc này dường như mỗi người có thời gian để lắng đọng và suy ngẫm về bản thân mình và những người thân yêu. Đó là những sự suy ngẫm về tình cảm yêu thương, tiếc nuối, về sự chia sẻ hoặc chỉ đơn giản là một sự lắng đọng của bản thân hay đôi khi là những nỗi buồn man mác len lỏi đâu đây giữa nhịp sống chảy trôi.

Vài nét về tác giả

Đoàn Chuẩn (15 tháng 6 năm 1924 – 15 tháng 11 năm 2001) là một nghệ sĩ biểu diễn ghi-ta Hawaii, song được biết đến nhiều hơn cả như một nhạc sĩ Việt Nam với số lượng sáng tác ít ỏi nhưng đều trở thành những giai điệu thuộc nằm lòng của nhiều thế hệ, đều là những tác phẩm xuất sắc.

Sinh ra trong một gia đình tư sản nổi tiếng ở Hải Phòng, ông là con trai thứ hai của nhà tư sản Đoàn Đức Ban (Vạn Vân) – chủ hãng nước mắm Vạn Vân nổi tiếng và lớn nhất trên toàn cõi Đông Dương trước năm 1945. Ông lớn lên ở Hà Nội và là nghệ sĩ chơi đàn ghi-ta Hawaii.

Ông sáng tác ca khúc đầu tiên là “Ánh trăng mùa thu” vào năm 1947 tại làng Đống Năm, Đông Hưng, Thái Bình. Ca khúc này gắn với một kỷ niệm về làng Khuốc (đất Chèo). Một số tác phẩm nữa của ông, cũng đều là những tác phẩm đỉnh cao của âm nhạc tiền chiến: Ánh trăng mùa thu, tình nghệ sĩ, lá thư, thu quyến rũ, chuyển bến gửi cho mây ngàn bay, lá đổ muôn chiều, chiếc lá cuối cùng…

Di Hân – Hà Phương