Âm dương hai cõi, bỉ ngạn hai bờ, có khi nào đường đời dẫn ta về gặp lại cố nhân?

Câu chuyện dưới đây được ghi chép trong cuốn Tân Đường Thư – Quyển 191 – Liệt truyện thứ 116:

Sau khi biến cố An Lộc Sơn xảy ra, một trung thần của nhà Đường là ông Lý Đăng bị cầm giữ cho đến chết. Con trai ông là Lý Nguyên phải đối diện với đại nạn to lớn sau cái chết của cha và các huynh đệ. Cũng chính biến cố gia đình ấy đã khiến tâm lý của Lý Nguyên sa sút, sống mà như đã chết. Lý Nguyên bèn đến chùa Huệ Lâm ở phía Bắc Lạc thành sinh sống, phát lời thề cả đời không truy cầu công danh lợi lộc, không kết hôn và cũng chẳng cần nô bộc.

Vào một buổi tối đầu xuân, Lý Nguyên đang một mình đứng dưới bóng cây thì chợt thấy có chàng trai trẻ tay cầm cung tên bước tới. Chàng trai có tướng mạo khôi ngô anh tuấn, khí chất hơn người khiến Lý Nguyên không khỏi chú ý. Ngay sau đó hai người bắt chuyện làm quen. Chàng trai ấy họ Võ, là con thứ 13, tạm gọi là Võ Thập Lang.

Võ huynh đệ tính tình trầm tính khiêm nhường không thích hiển thị bản thân, cũng không muốn khoa trương bản sự của mình. Tuy nhiên khi hỏi tiểu huynh đệ đang ở nơi đâu, thì chàng trai lảng tránh và chỉ trả lời một cách khó hiểu, nói rằng bản thân sống vô định, Đông Tây Nam Bắc tuỳ ý mà đi.

Lúc ấy, Lý Nguyên đang có ý định đến thăm một người chú làm quan giám sát ở Phúc Kiến, Võ Thập Lang kể rằng bản thân cũng có việc ở phía Đông, vì tiện đường nên ngỏ ý cùng Lý Nguyên bắt thuyền đi. Khi hai người đến cầu Tống Cốc Thục và vừa bước lên bờ thì đột nhiên Võ Thập Lang nói lời cáo biệt: “Chúng ta phải chia tay nhau ở đây rồi”. Đang vui vì có bạn đồng hành lại đột nhiên phải chia tay, Lý Nguyên có chút lưu luyến không lỡ rời đi.

Lý Nguyên hỏi nguyên do tại sao lại phải chia tay đột ngột như vậy, Võ Thập Lang nói: “Tại hạ vốn dĩ là người của âm gian, đã quản lý âm binh dưới âm gian được hơn một trăm năm và tu luyện được hình người. Đêm nay tại hạ sẽ chuyển sinh đến nhà Trương gia làm con trai, tới năm 15 tuổi sẽ thi đỗ khoa Minh Kinh, tiếp sau đó làm huyện lệnh cho đến cuối đời”.

Trước khi rời đi, Võ Thập Lang bèn nói với Lý Nguyên về tiền đồ phía trước: “Phúc phận của Lý huynh đệ không lớn lắm, đến năm 80 tuổi được triều đình phong làm Nghi Gián Đại Phu, tiếp đó hai năm thì qua đời. Bảy năm sau tại hạ và ngài sẽ vẫn còn gặp nhau”. Nói xong, hai người chia tay.

Nhân sinh có hợp có tan. Đã gặp gỡ chính là duyên phận, không có đúng và sai, tốt và xấu. Duyên đến hết lòng trân trọng, duyên tận tự sẽ phân ly. Ảnh: youtube.com

Sau đó không lâu, quả nhiên phu nhân Trương gia hạ sinh một bé trai như lời Võ Thập Lang từng nói.

Về phần mình, Lý Nguyên tiếp tục đến Mẫn Nam du ngoạn và thăm hỏi người thân. Thấm thoắt cũng đã 7 năm trôi qua, Lý Nguyên lên đường quay trở lại Huệ Lâm tự, chợt nhớ đến câu chuyện Võ Thập Lang nên tìm đến Trương gia. Đến nơi, Lý Nguyên thấy một bé trai tướng mạo rất giống với Võ Thập Lang, bèn nói: “Võ Thập Lang, Võ Thập Lang, cậu còn nhận ra tôi không?”.

Cậu bé thấy Lý Nguyên gọi liền đáp: “Lý huynh đệ sức khỏe vẫn tốt chứ?”.

Về sau khi Đường Hiến Tông xem lại sách sử, không khỏi cảm thán cái chết của trung thần Lý Đăng và gia đình. Vừa lúc ấy lại có người tiến cử Lý Nguyên nên Đường Hiến Tông phong Lý Nguyên làm Nghi Gián Đại Phu, khi đó Lý Nguyên cũng vừa tròn 80 tuổi.

Lý Nguyên phong chức được vài năm thì bị bệnh chết tại Huệ Lâm tự, còn Võ Thập Lang khi xưa nay cũng làm huyện lệnh huyện Nghiêm Châu Nghi Đức.

Quả đúng là âm dương kỳ ngộ, hai con người từ trong luân hồi chuyển thế mà tìm gặp cố nhân. Cũng giống như Phật gia từng giảng, những người ta gặp trong đời đều là nhân duyên, những việc ta làm đều là định số. Luân hồi chuyển thế đằng đẵng cả ngàn năm, con người đến và đi, hết thảy đều tuần tự theo nhân duyên và vận mệnh đã an bài.

Theo Soundofhope
Minh Vũ biên dịch