Cậu lặng im không nói và chỉ lặng lẽ quay mặt vào tường. Nói mãi nói mãi bất giác không cầm được nước mắt, tớ đã khóc và cậu cũng khóc. Giọt nước mắt của hai đứa hòa vào nhau… 

Cuộc sống như dòng sông chảy mãi không ngừng. Dòng sông ấy cuốn theo biết bao buồn vui, thành công và thất bại, hạnh phúc và khổ đau. Chắc hẳn ai cũng mong muốn được chia sẻ niềm vui, nỗi buồn của mình với một ai đó để “niềm vui nhân đôi và nỗi buồn chia hai”.

Đặc biệt là những khi cảm thấy vô vọng và bất lực trước cuộc đời, chúng ta lại càng khao khát hơn một bờ vai để nương tựa, một bến đỗ bình yên để nghỉ ngơi. Người ấy chính là những người bạn tri kỷ tâm giao. Tôi cũng may mắn có được một tình bạn đẹp như thế.

Tình bạn ngây ngô và thuần khiết từ thuở thanh mai trúc mã

Còn nhớ ngày ấy, bóng đáng lũn cũn của hai cô bé đổ dài men theo con đê, tha thẩn tới ngôi trường làng. Hai đứa ngồi cùng bàn và luôn ganh nhau về điểm số. Có những khi hai đứa cãi nhau nảy lửa chỉ vì một lý do thật ngớ ngẩn nào đó khiến cậu bạn cùng bàn cũng phải vò đầu bứt tóc.

Có những khi hai đứa thẹn thùng khi đi học về bất chợt nhìn thấy đám coi trai cùng lớp đi lững thững ở phía trước. Hai đứa xấu hổ, chạy long sòng sọc như bị ma đuổi, chỉ yên tâm dừng lại và thở hổn hển khi đã bỏ xa tụi con trai.

Còn nhớ ngày ấy hai đứa mơ màng nhìn ngắm những tia nắng đang nhảy nhót lấp lánh trên mặt nước nơi đầm nước trong vắt cạnh con đê. Đôi khi chúng mình lại tha thẩn men theo những con đường đất xanh cỏ ngăn giữa các thửa ruộng xinh xinh. Mỗi đứa dán mắt vào cuốn vở của mình và đi chậm chạp từng bước một, để con đường về nhà được kéo dài ra.

Còn nhớ ngày ấy, khi trăng rằm soi sáng cõi nhân gian, hai đứa nằm trên tầng thượng vừa ngắm trăng sáng, vừa cười khúc khích và mơ màng xa xăm nói về những ước mơ của mình. Tớ cũng quên mất mình đã nói những gì, chỉ nhớ rằng lúc ấy bạn nhìn vào bầu trời lồng lộng ánh trăng lai láng và ước rằng: “Lớn lên mình sẽ làm một người tốt và giúp đỡ thật nhiều người!”. Rồi tiếng cười giòn tan của hai đứa rơi vào không trung bao la, sâu thẳm.

Còn nhớ khi ấy tớ đạp chiếc xe cọc cạch vào cái ngõ sâu hun hút qua 7 cái ngoành chỉ để được gặp mặt cô bạn đáng yêu của mình. Hồi ấy cậu kể với tớ rằng ở đoạn ngoành chỗ gốc cây nhãn có một cái miếu. Nghe nói một người đã mất ở đó, có người trong xóm còn nhìn thấy cái bóng trắng đổ dài nhờ nhờ.

Hay tại một đoạn ngoành khác lại có một con yêu tinh nghịch ngợm thích trêu trọc người qua đường. Ấy là chưa kể tới mấy chú chó ngồi chầu trực ngoài đường, sơ sểnh ra là bị đuổi chạy ma ra tông ra tận cổng. Sau 9 giờ tối, kể cả người lớn cũng không ai dám đi lại một mình trong cái xóm vắng nhà cậu. Tớ nghe mà bạt vía kinh hồn.

Nhưng chẳng hiểu sao, ở nhà tớ lại nhớ cậu cồn cào. Không kiềm được nỗi nhớ, tớ lại xách xe và lọc cọc đạp đến nhà cậu. Hai đứa trò chuyện tới tận đêm thâu tớ mới mò về. Hôm nào đi về tớ cũng sợ, nhưng hôm sau tớ vẫn xách xe ra như một thói quen. Bởi lẽ chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tròn như trăng rằm và nụ cười tươi roi rói của cậu, nghe thấy giọng nói trong trẻo của cậu là tớ thấy vô cùng mãn nguyện và quên hết nỗi sợ ma cỏ và yêu tinh.

Còn nhớ ngày ấy, chúng mình vì ganh nhau điểm số mà cãi cọ và cậu không nói chuyện với tớ suốt 2 ngày. Lúc ấy tớ giận cậu lắm. Nhưng thật lạ là tớ vẫn không thể nguôi ngoai nỗi nhớ về cậu. Tớ ngồi lọ mọ viết 4 trang thư tay thật dài để nói hết lòng mình với cậu, rồi lại lọc cọc đạp xe vào nhà để đưa lá thư ấy cho cậu.

Tớ tính trong bụng là sẽ ra vẻ giận dỗi và làm mặt lạnh bỏ về cho bõ ghét. Ấy thế mà đến nơi nhìn thấy nụ cười của cậu, bao nhiêu bực dọc và oán giận của tớ lại không cánh mà bay. Tớ cũng chẳng hiểu mình bị làm sao nữa. Đôi khi tớ chỉ thở dài và bảo cậu: “Chắc kiếp trước tớ nợ cậu nhiều quá. Nên kiếp này chỉ cần nhìn thấy nụ cười trên môi cậu là tớ chẳng thể nhớ nổi vì sao mình giận dỗi!”. Cậu chỉ mỉm cười không nói thêm lời nào.

Nhìn thấy nụ cười của cậu, bao nhiêu bực dọc và oán giận của tớ lại không cánh mà bay (Ảnh: Nguyệt Ánh)

Tạo hóa như muốn trêu ngươi, khi tình cảm càng sâu sắc lại đẩy hai đứa ngày càng xa cách hơn

Còn nhớ khi ấy thi vào cấp 3, tớ ra thị xã học, còn cậu vẫn học ở trường làng. Tớ biết lúc ấy để cậu có thể đi học được cũng là một gánh nặng với gia đình. Dẫu bài vở bận rộn, mỗi người có thêm những người bạn mới, nhưng tớ vẫn không nguôi nhớ tới cậu. Hễ rảnh rỗi là tớ lại “tếch” sang nhà cậu, chỉ để nói chuyện vài câu rồi lại về. Ba năm trôi đi trong sự bình yên và lặng lẽ như vậy.

Tạo hóa như muốn trêu ngươi, khi tình cảm càng sâu sắc lại càng đẩy hai đứa ngày càng xa cách hơn. Vào đại học mỗi đứa thi một khối, chọn một ngành khác nhau. Cậu mơ ước sau này trở thành bác sỹ nghiên cứu ra những loại thuốc cứu chữa cho người bệnh. Năm ấy hai đứa đều thi đại học. Tớ đỗ vào trường trong nội thành. Còn cậu thì thiếu nửa  điểm.

Còn nhớ ngày ấy, suốt một tháng trời sau khi nhận được kết quả, suốt ngày cậu mặt mày ủ dột và nằm bẹp trên giường, không ăn, không uống mà chỉ khóc. Tớ vào nhà cậu, ngồi bên cạnh cậu và huyên thuyên đủ chuyện. Cậu lặng im không nói và chỉ lặng lẽ quay mặt vào tường. Nói mãi nói mãi bất giác không cầm được nước mắt, tớ đã khóc và cậu cũng khóc. Giọt nước mắt của hai đứa hòa vào nhau.

May sao, khi công bố điểm thi cậu đã đỗ nguyện vọng 2 vào một trường cao đẳng. Nhưng cậu phải học ở tỉnh xa. Một tháng chỉ có thể về nhà được đôi lần. Lúc ấy điện thoại còn là một thứ xa xỉ phẩm. Tớ chỉ có thể gửi nỗi nhớ nhung qua những lá thư tay. Chiếc hộp xinh xắn đựng những bức thư của chúng ta ngày một dày lên. Thi thoảng nỗi nhớ ùa về da diết, tớ lại lần lại từng dòng chữ tròn tròn như hạt đỗ xanh của cậu, cùng vui cùng buồn với những trải nghiệm của cậu.

Mãi sau này tớ mới tậu được chiếc điện thoại cục gạch “xe cần hen” nhưng cũng chẳng có tiền để nói chuyện nhiều. Cậu vẫn chưa có điện thoại nên thi thoảng mượn tạm chiếc điện thoại của bạn để gọi nhờ mà thôi. Mỗi lần nhận được điện thoại của cậu, nghe thấy giọng nói của cậu tớ mừng rỡ khôn xiết. Nhiều khi chẳng biết nói gì, chỉ biết thốt lên mấy từ: “Tớ nhớ cậu quá!” Ở đầu dây bên kia, tớ cũng nghe giọng cậu nghèn nghẹn.

Còn nhớ khi ấy cậu giành được học bổng. Điều đầu tiên là cậu gọi cho tớ và bắt tớ phải cầm 200.000 đồng. Lúc ấy với hai đứa, đó là một khoản tiền không nhỏ. Tớ cũng chẳng biết phải làm gì với số tiền đó. Nhưng cậu nói: “Tớ muốn chia sẻ những đồng tiền đầu tiên tớ có được với cậu”. Tớ nhìn cậu chẳng biết nói chi. Đến giờ nhớ lại sống mũi vẫn thấy cay cay.

Còn nhớ ngày ấy khi cậu tốt nghiệp hai đứa lại hẹn hò đi xem phim ngoài rạp. Lần đầu được xem phim trên màn ảnh rộng 3D cậu đã reo lên sung sướng. Trong một rừng phim lãng mạn và võ thuật, hai đứa lại chọn một bộ phim hoạt hình viễn tưởng phương Tây. Tớ vẫn nhớ như in khung cảnh ấy, bộ phim ấy và hình ảnh vừa ngạc nhiên, vừa thơ ngây của cậu.

Nhưng giữa những niềm vui một bước ngoặt lại ập đến

Ngày tốt nghiệp thu dọn đồ đạc về quê, tớ vẫn nhớ cái dáng hao gầy, mảnh mai của cậu. Mặt cậu bần thần lo lắng nói rằng: “Ngành y khó xin việc lắm. Nhà tớ không có tiền, cũng chẳng có mối quan hệ thì làm sao kiếm được việc làm đây?”. Cậu lại một lần nữa suy sụp và nằm bẹp như con gián ở xó nhà.

Tớ hiểu nỗi lo lắng trong lòng cậu. Từ nhỏ đã lớn lên trong cảnh chạy ăn từng bữa và chủ nợ đến gõ cửa ầm ầm đòi nợ, khiến cậu ám ảnh và sợ hãi phải sống trong cảnh nghèo nàn. Tớ cũng chẳng biết mình có thể giúp gì cho cậu, chỉ đến và lặng lẽ ngồi bên cạnh giường cậu một lúc rồi đi.

Một tháng sau thì cậu đạp chiếc xe cọc cạch vào trong nội thành làm thuê cho một phòng khám. Dẫu lương chẳng được là bao, nhưng thấy thần sắc của cậu khá hơn, tớ cũng yên tâm phần nào. May mắn đến với cậu, nhưng tớ lại chẳng biết mình nên vui hay nên buồn?

Cậu vui mừng kể với tớ là đầu năm đi du xuân với bạn bè, một ông thầy tướng số tự nhiên nhìn cậu và bảo: “Cô này sắp tới có quý nhân phù trợ, sẽ sớm tìm được công việc thôi!”. Cậu chỉ cười nghe vậy và biết vậy thôi. Nhưng thực không ngờ lời  ông thầy tướng số lại ứng nghiệm.

Cậu được người khác giúp đỡ và chuyển đi công tác ở nơi rất xa tớ. Điều này có nghĩa là một năm tớ chỉ được gặp cậu có vài lần. Tớ vừa mừng vừa tủi. Mừng vì cậu đã tìm được công việc ưng ý, tủi vì thời gian chúng ta được ở bên nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tri kỷ là cái gì đó cao hơn tình bạn nhưng thi vị và day dứt hơn cả tình yêu (Ảnh: lorensworld)

Giá mà hai đứa cứ bé mãi, không phải lớn lên nhỉ? Để chúng mình luôn được ở bên nhau

Chẳng ai có thể tránh được vòng xoay của tạo hóa. Sau này hai đứa ra trường, mỗi người mỗi ngả, mỗi phương trời. Hai đứa lần lượt có người yêu và đi lấy chồng, rồi sinh con đẻ cái. Ai cũng bận rộn với gia đình của riêng mình. Chúng ta không còn nhiều thời gian để trò chuyện. Nhưng không hiểu sao tớ chẳng bao giờ có cảm giác như phải xa cậu cả.

Còn nhớ những buổi trưa không ngủ, hai đứa cứ rủ rỉ rù rì nói chuyện với nhau mà không nỡ buông điện thoại xuống. Hễ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vào khung giờ đặc biệt ấy là tớ biết ngay đó là cậu. Tớ vội chộp lấy chiếc điện thoại và gạt mọi việc sang một bên.

Chúng mình cùng san sẻ chuyện tình yêu, công việc, gia đình và cuộc sống với nhau. Cũng chẳng hiểu tự bao giờ tớ lại trở thành nhân viên tư vấn tâm lý của cậu. Cậu thì nhanh mồm nhanh miệng, tớ thì trầm lặng, ít nói, chỉ biết lắng nghe và cảm nhận. Hai chúng ta hai tính cách khác nhau nhưng lại xích lại gần nhau bởi thứ tình cảm giản đơn và thuần phác như vậy.

Ngoảnh đi ngoảnh lại hai đứa đã hơn 30 cái tuổi xuân xanh, tình bạn của chúng mình đã trải qua đủ mọi thử thách và kiểm nghiệm của thời gian. Còn nhớ ngày ấy, cậu thủ thỉ với tớ rằng: “Sau này khi về già, bọn trẻ lớn lên và có gia đình, hai đứa mình sẽ sống cùng với nhau nhé”. Nghe xong tớ phải bật cười: “Cậu thật ngốc! Các đức ông chồng thì ai chăm?”. Cậu chỉ cười tủm tỉm: “Ừ, thì có ai đánh thuế giấc mơ đâu”. 

Chúng mình cùng lớn lên bên nhau trong ngôi làng nhỏ, bên mái trường làng. Hai đứa cùng nhau trải nghiệm những khoảnh khắc nhẹ nhàng, êm ái của tuổi ấu thơ, cùng chứng kiến những bước thăng trầm trên chặng đường đời của nhau. Gần 30 mùa Xuân – Hạ – Thu – Đông lần lượt nối đuôi nhau, đong đầy biết bao ký ức, biết bao ước mơ, biết bao hoài bão.

Cùng nhau trải nghiệm những khoảnh khắc nhẹ nhàng, êm ái của tuổi ấu thơ, cùng chứng kiến những bước thăng trầm trên chặng đường đời của nhau (Ảnh: Juno)

Thời thế nay đã đổi khác, không còn những bức thư tay đong đầy niềm thương nhớ. Giờ đây chỉ một cú “a lô” chúng ta có thể nhìn thấy bóng dáng, nghe được tiếng nói của nhau. Chúng ta có thể ăn những gì mình thích, đến những nơi mình muốn. Nhưng tình bạn thuần khiết ấy vẫn như dòng suối mát luôn tưới tắm và nuôi dưỡng tâm hồn của hai đứa. Chúng mình gắn bó với nhau biết bao năm bởi sự chân thành và thiện lương, bởi giấc mơ làm người có ích cho đời.

Minh Nguyệt